Le Minh Duc

On The Way

  • Meta

  • Categories

  • Usefull links

  • Interesting Photos

Archive for the ‘Personal’ Category

TIẾNG VIỆT – TIẾNG MỸ RẮC RỐI…

Posted by LE MINH DUC on April 29, 2006

Cái bài này được sưu tầm từ internet, đọc hay quá, thấy yêu tiếng Việt biết bao… 

 

TIẾNG VIỆT – TIẾNG MỸ RẮC RỐI… 

Lê Anh Tuấn

Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi
Me hiền ru những câu xa vời
À à ơi ! Tiếng ru muôn đời
Tiếng nước tôi ! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui
Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi

Phạm Duy (Tình ca, 1953)

Tôi tình cờ quen một anh bạn Mỹ, người Mỹ chính cống, mắt xanh mũi lõ, tên Johnson William, quê ở bang Ohio của xứ Cờ Hoa nhưng Johnson đã hơn 16 năm sinh sống ở Việt Nam, nghiên cứu về dân tộc học Ðông Nam Á, nói tiếng Việt thông thạo, phát âm theo giọng Hà Nội khá rõ, hắn học tiếng ở Ðại học Ngoại ngữ Hà Nội rồi làm Master of Art về văn hóa xã hội Việt Nam ở học Khoa học Tự nhiên Sài gòn, rành lịch sử Việt Nam, thuộc nhiều câu thơ lục bát trong truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du, Lục Vân Tiên của cụ Ðồ Chiểu. Johnson ăn mặc xuyền xoàng, cái đầu rối bù, chân mang một đôi giày bata cũ mèm, lưng quảy một ba lô lếch thếch, sẵn sàng ăn uống nhồm nhoàng ngoài vỉa hè. Johnson có thể quanh năm suốt tháng ăn cơm với chuối thay cho bánh mì và phomát, xịt nước tương vào chén rồi cứ thế mà khua đũa lùa cơm vào miệng. Ðối với Johnson, thịt rùa, rắn, ếch, nhái, chuột đồng, … hắn xơi ngon lành. Bún riêu là món khoái khẩu của Johnson, hắn còn biết thèm hột vịt lộn ăn với rau răm chấm muối tiêu chanh. Ai có mời đi chén thịt cầy với mắm tôm, Johnson chẳng ngần ngại mà còn biết vỗ đùi đánh cái phét khen rượu đế mà nhắm với thịt chó ngon "thần sầu quỉ khốc" !!! Chẳng biết Johnson khéo tán tỉnh thế nào (hoặc bị tán) mà vớ được một cô bé Hà thành tóc "đờ-mi gác-xông", sinh viên ngành văn chương hẳn hoi. Ngày cưới, Johnson vận áo dài khăn đóng, dâng trầu cau và quì lạy bàn thờ tổ tiên nhà gái thành thạo làm đám thanh niên, thiếu nữ, cả lũ con nít và mấy ông cụ ông, cụ bà trong làng suýt xoa, kinh ngạc, xúm đen xúm đỏ coi muốn sập nhà.

Chúng tôi gặp nhau trên chuyến xe lửa từ Nha Trang ra Huế. Tôi về thăm quê, còn Johnson thì sau mấy tháng nghiên cứu phong tục Tây nguyên xuống Nha Trang rồi tiếp đi dự Festival Huế. Ðường dài, tàu chạy dằn xóc, chung quanh ồn ào, lao nhao chẳng ai ngủ được. Johnson rủ tôi xuống toa ăn uống, kêu mỗi người một ly cà phê đen, một bình trà nóng rồi trao đổi đủ thứ chuyện trên đời. Tôi cũng khá thán phục sự hiểu biết và thành thạo văn hóa Việt Nam của Johnson khi nghe hắn thỉnh thoảng chêm vô câu chuyện mấy câu ca dao, thành ngữ tiếng Việt. Thật thú vị khi nói chuyện với một người Mỹ bằng tiếng Việt về đề tài ngôn ngữ Việt Nam (dễ chịu hơn nhiều khi khi nó chuyện với một người Mỹ bằng… tiếng Anh). Vậy mà Johnson vẫn lắc đầu than:

– Tiếng Việt của mấy ông rắc rối quá! Tôi học đã lâu mà vẫn còn lúng túng, nhiều lúc viết sai, nói sai lung tung cả lên. Này nhé, từ xưng hô, ăn uống, giao tiếp… thật lắm từ khác nhau chẳng đơn giản như tiếng Mỹ của tớ, chỉ một từ you là để nói với tất cả người đối thoại, tiếng Việt thì phân biệt ông, bà, anh, chị, em, con, cháu, ngài, mày, thầy, thằng, … rành mạch. Tiếng Mỹ thì dùng một chữ black để chỉ tất cả những vật gì, con gì có màu đen trong khi đó tiếng Việt thì khác, ngựa đen thì gọi là ngựa ô, chó đen thì kêu là chó mực, mèo đen thì gọi là mèo mun, gà đen thì là gà quạ, bò đen là bò hóng, mực đen là mực tàu, tóc đen thì hóa thành tóc nhung hoặc tóc huyền. Ðã là màu đen rồi mà người Việt còn nhấn mạnh thêm mức độ đen như đen thủi, đen thui, rồi đen tuyền, đen thắm, tím đen, đen ngắt, đen bóng, đen sì, đen đủi, đen thẳm, đen óng, đen thùi lùi, đen kịt, đen dòn… Còn để chỉ màu ít đen hơn thì người Việt dung chữ đen hai lần: đen đen.

Tôi cười cười:

– Thì tiếng Mỹ của ông nhiều lúc cũng rắc rối kia mà. Này nhé, người Việt nói: "Hôm qua, tôi đi tiệm" thì người Mỹ lại nói "Yesterday, I went to the shop". Tiếng Anh, đi là go, nhưng đã đi (quá khứ) thì phải viết là went. Bản thân chữ hôm qua (yesterday) đã là quá khứ rồi thì ai cũng biết mà gì cần phải đổi go thành went chi cho rối mấy người học Anh văn? Nội chuyện học thuộc lòng 154 động từ bất qui tắt của mấy ông cũng đủ làm nhiều người trên thế giới phải thi rớt lên rớt xuống. Người Việt nói hai con chó mà chẳng cần thêm s hoặc es thành hai con chó "sờ" (two dogs) như tiếng Mỹ. Một đứa con nít thì nói là one child là được rồi, vậy mà thêm một đứa nữa thì bắt đầu rối, chẳng phải là two childs mà thành two children. Một con ngỗng là one goose, hai con ngỗng thì thành two geese. Vậy mà viết một con cừu là one sheep nhưng hai con cừu thì cũng là two sheep, chẳng chịu đổi gì cả ?!.

Johnson vẫn không chịu thua:

– Văn phạm của xứ ông cũng rắc rối bỏ xừ! Xem nè, thắng và thua là hai chữ phản nghĩa chứ gì? Thua và bại là hai chữ đồng nghĩa, đúng hông? Vậy mà, hai câu nói: "Ngô Quyền đánh thắng quân Nam Hán" đồng nghĩa với câu "Ngô Quyền đánh bại quân Nam Hán"? Không thể viết là "Ngô Quyền đánh thua quân Nam Hán"!!! Phải không nào? Rồi còn, "áo ấm" tương đương với "áo lạnh", "nín thinh" giống như "làm thinh" trong khi ấm và lạnh phản nghĩa nhau, nín và làm cũng là những động từ đối nhau. Rồi ba hồi mấy ông dùng tiếng Hán như Quốc gia rồi đổi thành tiếng Nôm ra Nhà nước, Trực thăng (có thể không cần chữ máy bay phía trước) thành Máy bay Lên thẳng (phải có chữ máy bay phía trước), Thủy quân lục chiến thì đổi là Lính thủy đánh bộ, sao không gọi luôn là lính nước đánh đất??? Lễ động thổ thì không thể sửa lại là Lễ động đất mặc dầu là thổ là đất?

Tôi tiếp tục "ăn miếng trả miếng":

– Tiếng Mỹ cũng đâu có tránh khỏi. See và look cũng đều là động từ để cùng chỉ hành động xem, nhìn, ngắm, dòm nhưng oversee (quan sát, trông nom) lại ngược nghĩa overlook (bỏ sót, không nhìn thấy). Wise man là người thông thái, uyên bác, vậy mà thay chữ man (đàn ông) thành woman (đàn bà) thì chữ wise woman thành bà phù thủy, bà đỡ bà lang, bà thầy bói, bà đồng bóng!!! Rồi chữ man và guy (anh chàng, gã) gần gần như nhau thì chữ wise guy thành một kẻ hợm hĩnh, khoác lác. Sao lại "park on driveways" (đậu xe trên đường nội bộ) nhưng "drive on parkways" (lái xe trên xa lộ)?

Johnson ôm bụng cười:

– Tên món ăn Việt Nam cũng lạ, miền Nam có bánh da lợn, tưởng làm bằng thịt lợn nhưng thực chất là bằng bột, có lẽ giống như các lớp da lợn, nhưng sao không gọi là bánh da heo theo từ miền Nam mà gọi theo chữ lợn miền Bắc? Bánh bò cũng chắng có miếng thịt bò nào. Bánh tiêu thì không rắc tiêu mà lại rắc mè. Gọi rau má mà chẳng liên quan đến má hay mẹ gì cả. Bánh tét mà gói thật chặt, chẳng thể nào tét được. Bánh dày thì lại mỏng hơn bánh chưng. Bánh chưng thì phải nấu thật lâu mới chín chứ không phải dùng cách chưng hơi hay chưng hấp. Nước lèo trong nồi hủ tiếu thì chẳng phải theo kiểu nước Lào (hay Lèo). Trái sầu riêng thì ăn vô chẳng thấy sầu riêng hay sầu chung chi cả. Bưởi Năm roi rất tuyệt nhưng sao đúng là năm roi? Trái vú sữa, Cây dái ngựa thì thật là tượng hình. Hi hi… Ngôn từ bây giờ cũng thế, cò đất, cò nhà… thì chẳng dính dáng gì đến "con cò, cò bay lả, lả bay la…" cả.

Tôi cũng chẳng vừa:

– Thế cái món hot dog của mấy ông có liên quan gì đến con chó không? Món bánh mì kẹp thịt bò băm Hamburger của Mc Donald thì đâu có thịt heo (ham). Trái thơm, trái khóm "pineapple" thì chẳng có gì liên quan đến pine (cây thông) và apple (trái táo) cả? Vào phòng thí nghiệm sinh học, ông Giáo sư bảo bắt một con "Guinea pig", nghe qua tưởng đâu là con heo xứ Guinea (ở Tây Phi Châu, giáp với Senegal, Mali, Liberia, Sierra Leone và biển Bắc Ðại Tây dương) nhưng ngờ đâu là một giống chuột tên là Guinea (ở Guinea không có giống chuột này!). Ðáng lý chữ football (bóng đá) thì phải viết là legball chứ, bởi vì người ta đá banh bằng cả cái chân (leg) chứ đâu chỉ cái ống chân foot từ dưới đầu gối đến trên bàn chân? Mới đây, khi dân Pháp không chịu ủng hộ Mỹ trong vụ chiến tranh Iraq thế là mấy dân biểu Mỹ giận đòi đổi tên món khoai tây chiên French fries bằng chữ American fries thì mấy ông Tây lại ôm bụng cười chế riễu rằng món French fries không phải xuất xứ từ Pháp mà từ … Mỹ và là món ăn của dân Mỹ. Có lẽ mấy ông Mỹ tiền bối xưa, khi làm món này đặt tên là khoai tây Pháp cho nó có vẻ … ngoại cho sang, giống như bây giờ một số quán ăn Việt Nam có thực đơn Lẫu Thái, Bún Singapore, Bánh bao Mã lai, Cá chiên viên Singapore, Hủ tiếu Nam Vang, … mặc dầu nguyên liệu và cách nấu gần như 100% của Việt Nam???

Johnson gật gù:

– Ừ, cũng đúng. Nhưng lúc đầu học tiếng Việt, tôi thấy khó quá, đã lấy 24 chữ cái A, B, C của vần La tinh rồi mà bày ra thêm a, â, ă, u, ư, ơ, d, đ, … nữa. Lại thêm kèm 5 dấu sắc ('), huyền (`), hỏi (?), ngã (~), nặng (.) và không dấu ( ) nữa. Như le, lé, lè, lẹ, lẻ, lẽ, mỗi chữ mang một nghĩa khác nhau. Rồi phải học cách bỏ dấu ở đâu trong từ cho chính xác nữa chứ. Hòa hay là hoà. Li hay là ly? Có câu thơ về dấu này cũng hay:

Chị Huyền mang nặng ngã đau,
Sao không sắc thuốc, hỏi sao cho lành ?!

Trong ngôn ngữ Việt Nam, tôi thấy nhiều chữ ghép với chữ ăn mặc dầu nó chẳng ăn nhập đến chuyện bỏ thực phẩm vào miệng, nhai và nuốt xuống gì cả. Nói ăn nhậu, ăn tiệc, ăn mùng, ăn cưới, ăn giỗ, … thì có lý nhưng sao lại ăn nằm, ăn hút, ăn tiền, ăn lương, ăn cắp, ăn mày, ăn chặn, ăn quỵt, ăn diện, ăn đòn, ăn công, ăn năn, ăn hiếp, ăn khách, ăn ảnh, …

Tôi bật cười chận ngang khi Johnson tiếp tục ghép chữ với từ ăn:

– Thì như tiếng Mỹ của ông vậy thôi. Chữ to get khó dịch gì ra hồn cả. Tôi cũng có nghĩ là khi mình chưa tìm ra động từ nào thích hợp thì dùng tạm luôn chữ to get! Khi quân đội Mỹ bắt sống được Saddam Hussen ở Iraq thì tuyên bố "We got him!", sao không dùng động từ to catch, to caught, to force, to find, to capture, to pick up, …cho rõ nghĩa? Rồi động từ to get đi kèm các giới từ in, into, on, out, up, at-able… thành một loạt động từ mới. Các động từ to take, to put, to be… cũng vậy.

Johnson chuyển qua phần khác:

– Chuyện mạo từ tiếng Việt cũng làm rắc rối người nước ngoài. Người Việt nói cái bàn, cái nhà, cái gường, cái nón… nhưng không thể nói cái chó, cái mèo mà phải là con chó, con mèo, con người…. Ðồ vật là cái, động vật là con. Bây giờ nhiều cô cậu thanh niên Hà Nội thay vì nói cái xe Honda Dream thì lại dùng từ con Ðờ-rim, rồi tiếp là con Su (Suzuki), con a còng (@), con Tô (Toyota), con Mẹc (Mercedes)…

Vợ chồng tôi có chuyện vui thế này: Tôi quen vợ tôi, một phần vì yêu các cô gái Việt Nam, một phần cũng để trau dồi thêm tiếng Việt. Hôm hôm chúng tôi ra Hồ Gươm dạo chơi, tôi khen: "Con hồ này đẹp quá!". Vợ tôi "chỉnh" liền: "Không, anh phải nói là cái hồ này đẹp quá!". Vậy mà đi ngang sông Tô Lịch thấy nước đen ngòm, tôi nói: "Cái sông này bẩn quá!" thì vợ tôi "sửa" ngay: "Ậy, anh phải nói là con sông này bẩn quá chứ không nói là cái sông!". Tôi la lên: "Ồ, sao lại thế, khi là cái, khi là con, làm sao phân biệt?". Vợ tôi ôn tồn giải thích: "Cái gì động dậy, nhúc nhích thì gọi là con, như con sông có nước chảy, còn cái gì nằm im như cái hồ nuớc tĩnh mịch thì phải là cái hồ. Con chó, con mèo nó chạy được nên phải là con. Cái nhà, cái bàn, cái cột đèn đâu có di chuyển được nên phải là cái. Rõ chửa?". Lúc đó, tôi phá lên cười vì phát hiện một điều vô cùng thú vị: "À, anh hiểu rồi! Tiếng Việt thật hay. Hèn gì cái… cái của anh nó nhúc nhích lên xuống nên phải gọi là con …, còn của… em, nó nằm im một chỗ nên phải gọi là cái, cái… Ha ha…". Hôm ấy, tôi bị mấy cái nhéo đau điếng, nhưng bù lại, có được một đêm hạnh phúc.

Tôi thấy tức cười vô cùng với anh bạn Mỹ này:

– Tôi cũng có chuyện hiểu lầm trong phát âm tiếng Mỹ như thế này.

Trong một bữa tiệc với các sinh viên quốc tế, tôi nhận phần phục vụ nước uống. Gặp bà giáo người Mỹ đã đứng tuổi, tôi đến chào lịch sự và nói theo kiểu cách theo kiểu của người Việt: "Good evening, Madam. May I have a honour to serve you? Do you like my Coke?" (Chào bà, Tôi có thể hân hạnh phục vụ quí bà. Bà có muốn món Coke (Coca Cola)?). Bà này trợn mắt nhìn tôi, ra vẻ ngạc nhiên, rồi lắc đầu bỏ đi. Tôi băn khoăn chẳng hiểu chuyện gì? Hôm sau, tôi đánh bạo đến hỏi bà: "I am sorry, yesterday I have found your strange look when hearing my invitation. Was there a wrong?" (Xin lỗi, hôm qua tôi thấy bà nhìn tôi kỳ lạ khi nghe lời mời của tôi. Có điều gì không ổn vậy?). Bà giáo mỉm cười độ lượng: "Yes, I had misunderstood yours. Today, I just find out that your pronunciation is not correct. You said "Coke" not sound like "Coke" but "Cock". Cock is a male chicken but it also has a dirty meaning else. You should be careful when saying this word to a lady". (Vâng, tôi đã hiểu lầm anh. Hôm nay, tôi mới hiểu ra là anh phát âm không đúng. Anh nói chữ "Coke" mà không giống "Coke" mà thành "Cock". Cock là con gà trống nhưng nó cũng có một nghĩa khác xấu. Anh phải cẩn thận khi nói từ này với một phụ nữ).

Johnson "gỡ gạt":

– Hi hi… Anh bạn người Việt dẫn tôi đến thăm nhà, đến trước ngôi nhà của mình anh nói: "Ðây là nhà tôi, mời ông vào chơi", gặp vợ anh ta ra đón trước cửa, anh ta lại giới thiệu: "Ðây là nhà tôi, mời ông vào chơi". Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi và bước vào nhà, nhà anh ta thật đẹp (vợ anh ta cũng vậy!). Tôi ra lịch sự nên khen chủ nhà và nói: "Nhà anh và nhà anh thật đẹp". Hai vợ chồng nhìn nhau cười. Vì đi lâu ngoài đường, lại không có WC công cộng, nên tôi hỏi anh chủ nhà "Xin ông cho tôi vào cái chỗ đi toilet của nhà ông được không?" Hi hi… lúc đó tôi không nghĩ đến cái sự buồn cười của câu này, hôm sau nghĩ lại tôi mới thấy.

Tôi cười to kể tiếp:

– Lần đầu tiên sang Châu Âu cách đây 10 năm, tôi quen một cô sinh viên Hà Lan. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Cô rủ tôi ra bãi biển nằm phơi nắng và nói chuyện. Hôm đó, tôi chẳng đem theo cái gì để trải xuống bãi cát để nằm cả. Nói với cô này, thì cô mỉm cười: "Oh, never mind. You can lie down at my top" (Ồ, không sao. Anh có thể nằm trên cái top của tôi). Tiếng Anh của tôi cũng chẳng giỏi gì nên chẳng hiểu là nằm trên top là nằm ở đâu? Tôi chỉ biết top có nghĩa là đỉnh, là ở trên. Vậy nằm ở trên là nằm đâu? Nằm trên đầu thì chắc là không đúng rồi, ai lại nằm trên đầu mà nói chuyện với phụ nữ. Chẳng lẽ nằm trên… mình cô này? Hồi lúc trước đi Tây, tôi nghe nhiều thằng bạn kháo nhau rằng, phụ nữ Tây nó… Tây lắm, thích thì sẵn sàng… chiều! "Tình cho không biếu không" mà. Vậy là… lẽ nào ??? Tới nơi, tôi mới bật cười và thấy mắc cỡ trong lòng khi thấy cô này cởi áo khoác ra, trải dưới bãi cát và chỉ tôi nằm trên đó. Tối đó, về đến nhà, tôi lặng lẽ lật từ điển Anh – Việt ra xem, mới biết thêm là top còn có nghĩa là cái áo khoác ngoài của phụ nữ. Trời ơi!

Johnson vỗ vai tôi:

– Chút xíu nữa bạn là… hố to rồi. Ha ha… Năm ngoái, tôi có đến thăm miệt vườn Nam bộ, tôi có nghe một câu thế này mà lúc đó chẳng thế nào hiểu được: "Hôm qua, qua nói qua qua mà qua hổng qua. Hôm nay, qua hổng nói qua mà qua lại qua"……………..

Câu chuyện của chúng tôi còn dài. Chia tay với Johnson ở ga Huế. Lững thửng dọc theo con đường về chợ Ðông Ba, trong đầu còn vương vấn câu chuyện rắc rối tiếng Việt với Johnson, ông già chạy xích lô lẽo đẽo theo sau:

– "Ôn đi về mô khôn hè?"

Tôi gật đầu, bước lên chiếc xe cũ rích, buộc miệng:

– Có tiệm sách nào gần đây nhất, Bác? Tôi muốn mua một quyển Tự điển Tiếng Việt.

Tôi bất chợt nhớ ra rằng, trong tủ sách gia đình của tôi, có đủ loại tự điển các nước, nhưng chưa hề có một quyển Tự điển Tiếng Việt nào.

Lê Anh Tuấn

Lời kết: Về ngữ pháp tiếng Anh thì tôi không dám lạm bàn vì trình độ tiếng Anh "tiểu học" của mình. Nhưng riêng về ngữ pháp tiếng Việt thì quả thật tôi cảm thấy choáng (mặc dù là người Việt 100%), từng phải "vật lộn" (lại dính dáng tới từ ngữ – ngữ pháp ở đây, vật "lộn", hông lẽ vật bị trật hay sao? :D) với ngữ pháp suốt quãng thời gian học phổ thông, chắc hẳn các bạn cũng thấy tội nghiệp cho những người nước ngoài học tiếng Việt nhỉ?

Ký cái xẹt, đóng dấu cái cụp

Posted in Personal | 1 Comment »

Those Were The Days…

Posted by LE MINH DUC on April 23, 2006

Dr. Su Guaning, NTU president sang together with my pretty classmate, Min,
the song "Those Were The Days" as a farewell to our fresh graduates at NTU Convocation 2005

….And I love it!!!…

Posted in Personal | 1 Comment »

Important to have friends…

Posted by LE MINH DUC on April 23, 2006

pic16844

For fun only…:p

Posted in Personal | Leave a Comment »

So cute…

Posted by LE MINH DUC on April 23, 2006

Look at this picture, I feel love…

Posted in Personal | Leave a Comment »

Thien Thu Quan The Am

Posted by LE MINH DUC on April 23, 2006

Image hosting by Photobucket Image hosting by Photobucket

 

Image hosting by Photobucket


Vu khuc nay duoc cac vu cong tap luyen trong gan 10 nam truoc khi ra trinh dien truoc cong chung. Trong nam 2005, ho da di trinh dien tai hon 40 quoc gia. Doan vu cong gom 9 nam va 12 nu deu cam diec, do cam diec nen ho dung cu chi de dien ta noi tam. Trong qua trinh luyen tap, ho da hoc phuong phap phoi hop hoi tho va dien xuat, dien dat tam long tu bi bao la cua Bo Tat Quan Am.

Posted in Personal | 2 Comments »

Lại một người thân yêu nữa ra đi …..

Posted by LE MINH DUC on April 16, 2006

Ngày Chủ nhật, 16/4/2006, lúc khoảng 7h tối, chú Thành thân yêu đã qua đời vì bệnh ung thư tủy và bàng quan…
Cuộc sống thật ngắn ngủi và đầy những bất ngờ, người thân mới hôm nào còn cười đùa hỏi thăm trên điện thoại, giờ đã biệt ly….
Chú Thành là người ruột thịt thân nhất của ba, là người có nghị lục vươn lên từ nghèo khó… Chú đã vừa làm bộ đội, vừa học xong 2 bằng đại học Luật và Công An… và hình như cũng học xong 1 bằng cao học.
Chú vừa lập gia đình với 1 cô vợ rất xinh và dễ thương, và mới có 1 bé trai tròn một tuổi …
Giờ chú đã ra đi… quá sớm… để lại nỗi đau của người góa phụ trẻ cùng với con thơ…. và cả của ba, của mẹ, và cả mình nữa.
Lúc chú mất, mọi người đều quây quần đầy đủ, có bà ngoại và các cô chú bên ngoại… họ thật tình cảm.
Lúc mình biết tin thì ba và vợ chú, cô Hải Âu đang ngồi trên xe cơ quan đưa chú về làng. Các chú bộ đội trong đơn vị cũng giúp đỡ rất nhiệt tình.
Ba mình chắc buồn lắm… ba đang cố gắng lo cho mọi việc chu tất, lo cho phần hậu sự thật đàng hoàng… Cũng lâu rồi ba chưa gặp lại chú, còn mình thì chắc đã gần 10 năm không gặp lại. Ngày ba gặp lại người em thân yêu… cũng là ngày phải biệt ly, nhưng người tóc hoa râm lại phải đưa tiễn người tóc xanh….
Tuổi 35, một tuổi sung sức, đầy nhiệt huyết và hoài bão… Có biết bao ước nguyện chưa hoàn thành… một người rất đẹp trai, khỏe mạnh, là ước mơ của bao cô gái trẻ…, đã qua đời trong tình trạng da bọc xương …
…Thật không có gì đau đớn hơn….
Còn thằng cháu này thì đúng là thật vô tâm…. gần 10 năm xa cách, không hề liên lạc… giờ đây cũng không còn dịp nào được gặp chú nữa….
Cũng may, giọt máu của chú…đứa bé 1 năm tuổi….rất xinh xắn. Chắc sau này sẽ đẹp trai và giống chú lắm đây… cũng may… niềm an ủi cuối cùng…

Sau này mình nhất định phải về thăm chú, thăm cô Hải Âu và em bé…
Mình phải có trách nhiệm….
Vì đó là gia đình của mình….

……..
I wake up in the morning
So far away from home
Trying to make it through the day
Many miles are between us
I’m sending my love
From this payphone
Through the storms we’ve wandered
Many mountains we have climbed
But all the bad times are behind
The road is free – I’m coming home
Without you I am like
A ship without its sails
Calling the wind to save me
I’d climb the highest mountain
I’d cross the seven seas
Just to see you smile again
All the trust that was built along the years
Is coming back to stay
I know, just look ahead
The road is free – I’m coming home
With every stem I’m closer to home
When I’m back you won’t be alone
Soon I’ll see the familiar door before my eyes
And you
Through the storms we’ve wandered
Many mountains we have climbed
All the bad times are behind
The road is, the road is free, and I’m coming home

(Coming home – STRATOVARIUS)

Posted in Personal | Leave a Comment »

CÁI NÚT ÁO

Posted by LE MINH DUC on April 5, 2006

Giật mình thức giấc. Cảm thấy khát khô ở cổ, tôi lồm cồm ngồi dậy mở tủ lạnh nốc một hơi.

Nước lạnh làm tôi tỉnh người. Nhìn đồng hồ đã hơn 4h sáng. Tôi đến bên máy vi tính bật máy lên. Mở chương trình Nhật Ký định nhập vào những việc mình đã làm hoặc những suy nghĩ về một ngày đã qua. Nhưng chương trình lại bật lên thông báo nhấp nháy màu đỏ chói: “Tuần sau là đến ngày đầu tiên quen M”. Tôi chỉnh chương trình để xem lại cái ngày đầu tiên đó và mĩm cười khi thấy lúc đó mình trẻ con hết sức.

Tôi quyết định sẽ lục tung hết Internet để tìm ra một cái thiệp độc chiêu gửi nàng. Cuối cùng tôi cũng mãn nguyện với một cái thiệp nhiều ý nghĩa. Tôi kéo ngăn tủ ra để lấy cái đĩa CD hình mình để ghép vào thiệp, nhưng chợt nhìn thấy trong đó có một gói quà xinh xắn. Biết là của M tôi hồi hộp mở gói quà. Bên trên là một tấm thiệp to, còn bên dưới là một chiếc đồng hồ để bàn rất dễ thương và một cái nút áo. Hơi ngạc nhiên khi nhìn cái nút áo, tôi vội mở thiệp ra xem.

“Anh thân mến !

Thế là chúng mình quen nhau đã 3 năm rồi. Trong 3 năm qua em rất vui vì đã quen được anh. Em đã học được rất nhiều điều từ anh.

Anh là người rất giỏi, làm được rất nhiều việc lại sống rất tốt với mọi người. Anh sống hết sức chan hoà không câu nệ giàu nghèo, chức vị. Anh hết lòng với mọi người và được rất nhiều anh em bè bạn mến yêu, kính nể.

Tối nay, cũng như bao ngày em đến nhà anh, đã 9g tối anh vẫn chưa về nhà. Khi đến nhà anh, em nhìn thấy mẹ đang khâu lại chiếc áo bị bỏng thuốc lá của anh. Nhìn mẹ chợt em nhớ đến anh, rồi nhớ đến những gì em đã thấy ở nhà anh.

Em xin phép được tặng cho anh cái đồng hồ với lời nhắn : “Thời gian luôn trôi đi lạnh lùng. Có những thứ ngày mai làm được, nhưng có những thứ ngày mai không thể nào làm được”.

Và một cái nút áo với lời nhắn chân tình : “Đôi khi người ta biết được rất nhiều điều nhưng lại không biết một điều đơn giản là áo mình đang mặc có bao nhiêu cái nút !”. Anh đã sống vì mọi người nhưng trong mọi người lại thiếu một người quan trọng nhất. Anh hãy xem tờ giấy bên dưới. Chúc Anh luôn vui vẻ và thành đạt”.

Tôi cầm đồng hồ và cái nút lên, bên dưới có một tờ giấy xếp làm tư nằm ngay ngắn, tôi mở ra xem và thấy ngẩn ngơ với những dòng chữ dưới đây :

“Em thấy anh rủ bạn về nhà cùng vui vẻ, làm xả láng mấy thùng Ken, anh em bàn tán chuyện đời, chuyện cơ quan, chuyện nhà sếp, chuyện quan trường, đủ thứ chuyện nhậu hoài bàn hổng hết.

Em thấy mẹ cặm cụi dọn dẹp thức ăn dư, lom khom nhặt từng vỏ lon xếp lại, sáng mai ra chợ đổi lấy chục chanh pha nước, cho thằng con tỉnh rượu mỗi khi say.

Em thấy anh sáng ra sạp gom gần hết báo, đọc ngấu nghiến từng bài từng mục. Ngẫm chuyện đời, chuyện quan liêu, chuyện cửa quyền, chuyện Mỹ, chuyện I rắc, chuyện SEA Games…

Em thấy mẹ cẩn thận sắp từng tờ báo, lựa riêng ra những phần quảng cáo rồi ngập ngừng hỏi cái này cân ký bán được hông con?

Em thấy anh chơi hết lòng với bạn, chẳng bỏ về dù tăng 4 hay tăng 3…

Em thấy mẹ cứ trằn trọc ra vô mãi, 2g rồi mà phòng nó vắng tanh

Em thấy anh sau một ngày làm mệt mỏi, về nhà bật máy lạnh, bật quạt, ngã lưng nằm thẳng chân, chẳng muộn phiền.

Em thấy mẹ ra hiên nằm những ngày trời nóng, rồi lẩm bẩm xem điện tháng này có quá định mức chưa.

Em thấy anh ghiền chơi vi tính, cứ băn khoăn hoài chuyện nâng cấp CPU lên 2 hay 3 Ghz

Em thấy mẹ rất ghiền xem cải lương, cứ chặm nước mắt, cứ cười vui thoải mái khi xem hoài cái tivi cà giật, cái Tivi từ lúc anh tắm mưa.

Em thấy anh chuyên viên vi tính, viết phần mềm để quản lý công ty, xem công nợ, lãi lỗ, bấm một phát là có ngay. Thế mà chẳng thể nào tính đúng được tình thương của người mẹ.
Em thấy mẹ chẳng cần vi tính, vẫn âm thầm lập trình cá, cơm, rau. Biết chị Hai cái áo ủi không ngay, còn anh nữa đôi giày cả tuần chưa chịu đánh!

Em thấy anh chuyện làm chuyện lớn mà quên đi những chuyện nhỏ xung quanh.

Em thấy mẹ suốt đời vụn vặt mà dạy con mình những bài học lớn lao… “

Có bao giờ các bạn nghĩ rằng mình đã thật sự quan tâm đến ai đó chưa?
Có bao giờ các bạn đã quan tâm đến những chuyện dù chỉ là nhỏ nhặt?
Có bao giờ các bạn tự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác?

Hi vọng qua câu chuyện này tôi và các bạn có thể tìm lại được những bài học về sự quan tâm mà các bạn đã lỡ đánh mất.
Hãy dành những lời chúc tốt đẹp nhất cho những người người mẹ, người cha, những người luôn ở bên các bạn, luôn hướng sự quan tâm về phía các bạn mà không cần đòi hỏi điều đó từ các bạn!

Posted in Personal | 1 Comment »

The Fermi Paradox

Posted by LE MINH DUC on January 19, 2006

Dear Toastmasters,
 
 
If there are billions of planets capable of supporting life,
if there are millions of intelligent species out there,
where are they?
– The Fermi Paradox – Enrico Fermi
 
 
Planet Earth
is one of trillions of planets in a universe billions of years old.
It is subjected to
the same physical laws, effects, and chances. 
It is not unique.
 
Even if
life occurs in one out of a billion planets,
even if
intelligent life develop over billions of years,
there should be millions of planets with intelligent life.
So, where is everybody?
 
For many years
our scientists have been
searching the skies for intelligent life forms.
They sent space probes, 
they transmitted radio signals. and
they listened through giant antenna dishes
but they found nothing.
 
Public speakers
face the exact same challenges.
 
Are you
directing your message to the right audience?
Are you
communicating in a way the audience can understand?
Do you know how
to listen to feedback?
 
The bad news
for the scientists is, 
there may really be no one out there.
 
The good news
for you and I is
we definitely have an audience before us.
 
Find your voice, serve your world.
Do it now.
Sincerely,
 
 
Gea Ban Peng DTM 
District 80 Governor 2004-2005

Posted in Personal | Leave a Comment »

To boldly go…

Posted by LE MINH DUC on December 29, 2005

Dear Toastmasters,

Finish each day and be done with it. You have done what you could.
Some blunders and absurdities no doubt crept in; forget them as soon as you can.
Tomorrow is a new day; begin it well and serenely …..
– Ralph Waldo Emerson

The same
is true about finishing the year 2005.

As we look back
we will no doubt recall
the many things we did not do
because it is not considered protocol
and we feared the embarrassment
of being called for the faux pas.
We never attempted
the many things we could otherwise have accomplished
because we would not risk
a slap on the wrist.

While
the ship is safest in its port
that is not
what the ships of our lives are built for.
So
let us welcome 2006
with this quote from the original Star Trek series
"to boldly go where no man has been before".
And that
is not just about the starship Enterprise
it is about you and I.

I wish
your loved ones and you
happiness, good health, and success.

Sincerely,

Gea Ban Peng DTM
District 80 Governor 2004-2005

Posted in Personal | Leave a Comment »

A Meaningful Story

Posted by LE MINH DUC on November 12, 2005

A long time ago, there was a huge apple tree. A little boy loved to come and play around it everyday. He climbed to the tree top, ate the apples, took a nap under the shadow. He loved the tree and the tree loved to play with him. Time went by the little boy had grown up and he no longer played around the tree everyday.

One day, the boy came back to the tree and he looked sad. “Come and play with me,” the tree asked the boy. “I am no longer a kid, I don’t play around trees anymore.” The boy replied, “I want toys. I need money to buy them.” “Sorry, but I don’t have money… but you can pick all my apples and sell them. Then you will have money.” The boy was so excited. He grabbed all the apples on the tree and left happily. The boy never came back after he picked the apples.

The tree was sad. One day, the boy returned and the tree was so excited. “Come and play with me” the tree said. “I don’t have time to play. I have to work for my family. We need a house for shelter. Can you help me?” “Sorry, but I don’t have a house. But you can chop off my branches to build your house.” So the boy cut all the branches of the tree and left happily. The tree was glad to see him happy.

The tree was again lonely and sad. One hot summer day, the boy returned and the tree was delighted. “Come and play with me!” the tree said. “I am sad and getting old. I want to go sailing to relax myself. Can you give me a boat?” “Use my trunk to build your boat. You can sail far away and be happy.” So the boy cut the tree trunk to make a boat. He went sailing and never showed up for a long time.

Finally, the boy returned after he left for so many years. “Sorry, my boy. But I don’t have anything for you anymore. No more apples for you…” the tree said. “I don’t have teeth to bite” the boy replied. “No more trunks for you to climb on”, “I am too old for that now,” the boy said. “I really can’t give you anything … the only thing left is my dying roots” the tree said with tears. “I don’t need much now, just a place to rest. I am tired after all these years.” The boy replied. “Good! An old tree root is the best place to lean on and rest. Come, Come sit down with me and rest.” The boy sat down and the tree was glad and smiled with tears.

This is a story for everyone. The tree is our parent. When we were young, we loved to play with Mom and Dad. When we grew up, we left them only come to them when we need something or when we are in trouble. No matter what, parents will always be there and give everything they can to make you happy. You may think the boy is cruel to the tree but that is how all of us are treating our parents.

Please enlighten all of your friends by forwarding this e-mail to them. And love your parents, no matter where they are.

Posted in Personal | Leave a Comment »

P1 Toastmaster Speech 1

Posted by LE MINH DUC on November 9, 2005

Once upon a time there was a tavern
Where we used to raise a glass or two
Remember how we laughed away the hours
and dreamed of all the great things we would do

…..
Is there anyone who doesn’t know this famous song?

Whenever I listened to this song, it recalled the great time that I had with my High school Classmates

Good evening ladies and gentlemen, tonight it is my honor to share with you one of my memories about those unforgettable times.

Those remained the most joyful time in our lives when we were so naïve, so pure. We don’t need to worry about anything, just eat, sleep, study and play.

3 years has gently elapsed with nothing special. At the end of High school, instead of a sad farewell party, our head teacher decided to organize for us a tour to a famous sea. This trip turned out to be our most unforgettable scary memory.

Let me tell you what happened there. It was a balmy afternoon with gentle breeze and calm sea. 5 of us jumped into the sea and enjoyed the warm water and the playful waves.

Suddenly, a strong wave pushed all of us out far away from the seashore. We shouted for help and used all the strength to swim in. But it became useless when big waves keep come in and push us out again and again. It seemed nothing can defeat the power of the sea.
That was the first time in our lives we feel the cold breath of Death blowing behind our necks. No one dared to look back; all of us just keep swimming like mad toward the shore.
People on the coast noticed the emergency and call lifeguards for help. 10 minutes later, we saw the light at the end of the tuner. 3 life guards plunge into the water rushing to us.
However, the worst thing happened, one of my friends became unconscious. He had a weak heart and cannot withstand the cold and the lost of energy.
So, 2 lifeguards decided to split out to save him first, the other lifeguard stayed back with us. Since we were so scared, we could not think and analyze the situation. All the things that we knew was: 5 of us clung on to one lifeguard and could not move in. The hope came and went. We felt very disappointed and helpless. There was no use to stick together and do nothing.

Instinct for survival rose up, I decided to detach myself from the rest and swim follow 2 lifeguards. Their faces looked extremely stressful, because my friend was so heavy and waves were so tough. I tried to reach them and seek for help, but they pushed me out
“You’re Fool! Get away from me! Don’t touch me”
One lifeguard shouted at me, glacial and ruthless. It made me totally shocked. I felt dizzy and afraid. Looking into my friend’s face, I saw Death. His face were pale, his eyes were looking at me emotionlessly. A fear rose up and covers my mind.

I kept swimming and swimming, harder and stronger, my mind went empty. The distance from here to the shore was only 100 m, but it was like a thousand miles away….

Why it’s so silent! A scary silence covers a whole region!
It was strange! A minute ago, I still heard my friends behind kept shouting. Now I heard nothing! Were they drowning? Or Was I deaf?

At that moment, the only things I could see were the beautiful blue sky with no cloud, the seashore with white sand and many coconut-palms swinging in the wind.

At that moment, my parents’ image, my relatives and friends jump into my mind.

What if I died? How my parent can bare with this? Who will take care of them? How about my friends…?

Luckily, all of us escaped from this incident. I really didn’t know where I could found the strength to swim continuously in 30 minutes in such a bad situation. If my legs got cramp in the sea, I couldn’t be here and stand in front of you now!

After this incident, we are closer to each other. We are friends – who have spent time together in studying, playing, sleeping, and also fighting together against the Death. This incident will never be erased from our memories since it made us become brothers

Now, three years have passed, we say goodbye to each other, and choose our own way.
Then the busy years went rushing by us
we lost our starry notions on the wayif by chance I’d see you in the tavern
we’d smile at one another and we’d say

Those were the days my friend
We thought they’d never end
We’d sing and dance forever and a day
We’d live the life we choose
We’d fight and never lose
For we were young and sure to have our way.

Toastmaster of the evening!

Posted in Personal | Leave a Comment »